Trước chuyến đi ấy, mình thấy bản thân như đang trôi dạt giữa dòng đời, sống mà chẳng thật sự chạm được vào điều gì. Mỗi ngày tỉnh dậy như một bản sao của ngày hôm qua – tất bật, lo toan, gồng gánh. Cười nói với mọi người, mà bên trong thì chỉ thấy mỏi. Có những đêm nằm một mình, mình tự hỏi: “Rốt cuộc, mình đang sống cho ai? Và vì điều gì?”
Khi mọi thứ dồn nén đến mức không chịu nổi nữa, mình quyết định phải đi đâu đó. Không phải để tìm gì to tát, chỉ là để được thở. Thế là mình chọn Nha Trang – một thành phố biển với ánh nắng dịu dàng và bầu trời thơ mộng. Vậy là mình xách balo đi – đơn giản vậy thôi.
Và chuyến đi đó, mình không ngờ, lại là cánh cửa mở ra một hành trình mới – hành trình trở về chính mình.
Mình nhớ rất rõ buổi sáng đầu tiên ở Nha Trang. Mình dậy sớm, bước ra hiên, gió biển thổi nhè nhẹ, mang theo vị mặn mát lành. Không gian yên ắng, chỉ có tiếng lá rì rào và xa xa là tiếng sóng biển vọng vào. Biển Nha Trang lúc ấy không ồn ào như mình tưởng – mà dịu dàng, mênh mang, cứ như đang thủ thỉ với mình rằng: “Chậm lại thôi, em à!”
Anh – chủ nhà nơi mình ở – là một người sống rất chậm. Từng lời nói, từng cử chỉ đều từ tốn và nhẹ nhàng. Anh không cố gắng giảng giải điều gì, nhưng mỗi sáng ngồi cùng ly cà phê, ngắm trời ngắm đất, mình lại học được nhiều hơn từ sự hiện diện tĩnh lặng ấy. Có hôm, anh chỉ quay sang bảo: “Không phải lúc nào mình cũng phải cố gắng. Có những lúc, chỉ cần sống tử tế với bản thân, vậy là đủ rồi.”
Từ những câu chuyện ngắn ngủi, những bữa ăn đơn giản, và những chiều lang thang ngoài biển, mình bắt đầu cảm nhận lại chính mình. Mình đi bộ dọc bãi cát, để sóng biển liếm vào chân trần, ngước lên trời và thở ra thật sâu – lần đầu tiên sau bao năm, thấy lòng mình nhẹ tênh đến vậy. Hoàng hôn ở Nha Trang như một bức tranh, ánh nắng nhuộm vàng cả không gian, khiến mọi thứ trở nên chậm lại, mềm đi.
Chuyến đi chỉ mấy ngày, nhưng khi trở về, mình mang theo một tâm hồn đã được “gột rửa”. Mình không còn muốn sống vội nữa. Mình bắt đầu chọn lọc lại điều gì là quan trọng với mình, học cách buông bỏ những gánh nặng không thuộc về mình, và tập sống dịu dàng hơn – với chính mình trước tiên.
Hành trình trở về chính mình, với mình, bắt đầu từ Nha Trang. Từ một ngôi nhà đơn sơ bên biển, từ một người lạ sống chậm mà đầy an nhiên, và từ chính mình – khi dám dừng lại để nhìn sâu vào bên trong.