Có những lúc mình thấy mọi thứ trong cuộc sống cứ trôi tuột qua, giống như mình đang sống mà chẳng thực sự “sống”. Mỗi ngày chỉ là những chuỗi việc lặp đi lặp lại – làm việc, ăn, ngủ, cố gắng mỉm cười, cố gắng thể hiện cho đúng vai, nhưng bên trong thì trống rỗng. Có thời gian mình tưởng rằng như vậy là ổn, là đủ. Nhưng thật ra không phải. Mình mệt, mình lạc lõng, và dần dần không còn nhận ra chính mình nữa.
Rồi một ngày, cũng không có gì đặc biệt, nhưng tự nhiên mình thấy mệt mỏi đến mức chỉ muốn dừng lại tất cả. Không phải để trốn chạy, mà là để hiểu xem rốt cuộc mình là ai, và mình đang sống vì điều gì. Cái khoảnh khắc ấy – lúc mình chịu ngồi lại, tắt hết tiếng ồn và lắng nghe chính mình – đó chính là lúc mọi thứ bắt đầu thay đổi.
Mình bắt đầu hành trình quay về bên trong. Mình học cách nhận diện cảm xúc thật của mình – không phán xét, không né tránh. Mình chấp nhận cả những lúc yếu đuối, những tổn thương, những sai lầm trong quá khứ. Và quan trọng nhất là mình bắt đầu đặt câu hỏi: “Mình thật sự muốn gì? Mình sống vì ai?” – chứ không còn chạy theo những điều người khác kỳ vọng nữa.
Mỗi ngày trôi qua, mình cố gắng sống chậm lại. Uống một ly trà cũng ngồi yên mà thưởng thức, nghe nhạc cũng để tâm hồn được thả lỏng. Mình chọn lọc lại các mối quan hệ, giữ những người khiến mình cảm thấy nhẹ nhàng, an toàn, và buông bớt những điều làm mình nặng lòng. Mình học cách yêu bản thân một cách tử tế – không phải bằng những thứ hào nhoáng bên ngoài, mà là từ sự thấu hiểu bên trong.
Thức tỉnh, với mình, không phải là điều gì đó lớn lao hay khó khăn. Nó chỉ là một cái “gật đầu” với chính mình. Là dám nhìn lại, dám sửa chữa, dám buông bỏ, và dám bắt đầu lại – theo cách của riêng mình.
Và đến giờ phút này, dù mọi thứ chưa hoàn hảo, nhưng ít ra mình đã biết mình là ai. Và điều đó thôi, đã là một bước ngoặt lớn rồi.